cu lanh lung di roi anh se mat em

Dụng cụ chà gót chân hàng nội địa Châu âu - Siêu mềm mại, chống nứt nẻ da - Giá sale cực rẻ! Không thể bỏ qua: Thùng rác mini nắp lật hình chú mèo có tai cực cute và nhiều công dụng cho các nàng! Máy xông siêu tiện lợi và hiện đại giá chỉ hơn 39k, đảm bảo nhanh gọn lẹ, gia đình nào cũng nên có! Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em Được 7.85 / 10 từ 84 phiếu bầu. Người lạnh lùng thường là người nghĩ nhiều nhưng nói rất ít. Họ có thể là người rất nhạy cảm nhưng hầu như cảm xúc đều giấu sau vẻ mặt vô hồn, vì vậy suy nghĩ và lối sống của họ có thể Vậy trong tình yêu sự lạnh lùng ấy rồi sẽ ra sao? Truyện Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em thuộc thể loại truyện teen kể về những mối tình yêu đương ngây ngô. Với ngôn mà tác giả Kevin Rz viết phù hợp với gu của giới trẻ hiện nay vì vậy bộ truyện này rất Thiên Anh ko nói j mà Đường Vy nhảy vào nói. - Có chết Thiên Anh cũng ko đi xe của anh đâu ! Nói rồi Đường Vy kéo Thiên Anh đi nhanh qua khỏi mắt Vương Khang. Thiên Anh vẫn ko nói j. Lòng cô nặng trĩu khi nghĩ lại nụ cười ấy. Nụ cười mà khi xưa anh luôn dành tặng cho cô. - Đó Vì trái tim em không anh chắc sẽ ngừng đập… Lời bài hát cũng giống như tiếng lòng của T. A, cô không dám khóc khi hát vì biết anh đang nhìn cô, cô đang rất sợ… Hai thổ dân bỗng buông K. A ra, tất cả như đắm trong lời bài hát, tiếng hát của T. A như làm rung động lòng mimpi kedatangan tamu laki laki tak dikenal. - Hữu Tuệ. Mẹ đâu. Anh về rồi đây - Vương Khang chạy vào phòng khách và hỏi luôn khi nhìn thấy Hữu Tuệ mà không thấy mẹ đâu- Mẹ ở trên phòng sắp xuống rồi. - Hữu Tuệ ngồi dưới ghế sofa xem tivi. Bắt chéo chân lên tận bàn một cách vô Ừ - Vương Khang ngồi xuống ghế đối diện Hữu Tuệ- À anh này. Anh còn nhớ con Thiên Anh người yêu cũ của anh không? Em chuyển trường học đúng lớp nó luôn. Nhìn dạo này nó xinh ra anh ạ nhưng nhìn cái mặt nó thôi là em thấy mất bình tĩnh rồi. May anh trai em đá nó không em chán chết - Hữu Tuệ bắt chuyện với anh trai- Thế à? Anh vừa đi gặp Thiên Bảo ở quán bar về. Vương Khang vừa nhắc đến từ Thiên Bảo là Hữu Tuệ nhảy cẫng lên- Á...lâu không gặp anh Bảo rồi. Anh ấy thế nào rồi hả anh? - Hữu Tuệ vui vẻ Hữu Tuệ yêu Thiên Bảo từ lâu rồi nhưng Thiên Bảo không đón nhận tình cảm của nhỏ mặc cho nhỏ van nài và theo đuổi. Hữu Tuệ vẫn chưa biết Thiên Bảo bị phá huỷ khuôn mặt- Ừ. Anh ta vẫn khoẻ. Nhưng em biết chuyện Thiên Bảo tên thật là Thiên Kì...anh trai ruột của Thiên Anh chưa??- Sao cơ...anh của con Thiên Anh sao?? Sao lại thế ? Không được. Em ghét con đó nhưng em lại yêu anh Thiên Bảo...tính sao giờ anh...- Hữu Tuệ ngạc nhiên và nói với giọng cuống quýt như sợ người khác cướp mất lời- Chịu thôi...nhưng em không được mềm lòng trước anh ta. Nếu không.... - Vương Khang Vương Khang chưa nói dứt câu thì có tiếng đàn bà gọi thế là Vương Khang bỏ luôn cả câu nói không muốn nói tiếp mà trả lời tiếng gọi ấy- Mẹ - Hữu Tuệ và Vương Khang cùng đồng thanhNgười mà Vương Khang và Hữu Tuệ gọi là mẹ có gương mặt trẻ trung không ai nghĩ bà ta đã ngoài 50 tuổiThái Vương Liên - Mẹ của Vương Khang và Hữu Tuệ. - Sao lần này mẹ lại về Việt Nam vậy. Mấy cái bang bên Italy tình hình sao rồi mẹ - Vương Khang vừa rót nước cho bà Liên vừa nói- Hôm nay là 10 năm kể từ khi cha hai đứa mất. Nên mẹ về đây để cùng hai anh em đi thăm mộ cha con - Bà Liên nói với giọng hơi buồn. Ánh mắt lãnh đạm mà hằn cả nỗi đau lẫn nỗi căm phẫn lên đó- Đấy. Con quên. Đầu óc dạo này hỏng hết rồi. Sau lần này con quyết phải trả thù được cho cha và sẽ thay chỗ thằng đó làm người đứng đầu mọi tổ chức trong thế giới ngầm. - Vương Khang nói bằng giọng nghiêm nghị và quả quyết- Đợi con lên thay đồ rồi mình đi luôn - Hữu Tuệ đứng dậy rồi lên phòngVương Khang cũng lên phòng mình để lại bà Liên ngồi một mình ở phòng kháchNgười đàn ông là chồng bà và là cha hai đứa con của bà lại bị chết dưới tay của cha con nhà Khánh Anh nên bà hận cả dòng họ nhà Khánh Anh. Còn Vương Khang con trai bà vừa có mục đích trả thù cho cha vừa muốn cướp ghế ngồi của Khánh Anh trong thế giới ngầm. Trang chủ Sản phẩm Tài liệu Tài liệu tiếng việt Nội nha Chẩn đoán nội nha Test chẩn đoán Mô tả Đánh giá 0 + Lung Lay Độ 1 Chuyển động có vẻ nhiều hơn bình thường+ Lung Lay Độ 2 Chuyển động răng ngang không lớn hơn 1mm+ Lung Lay Độ 3 Chuyển động răng ngang lớn hơn 1mm có hoặc không chuyển động theo chiều dọc Sản phẩm Liên quan 4 Nhận tin mới Trở thành thành viên của Bigdental hoàn toàn miễn phí! Bạn có thể tham khảo các tài liệu hay và chất lượng bằng cách đăng ký thành viên! © Copyright 2019-2023 Big Dental. Phần 1 – Mình chia tay đi ! Đó là một lời nói hết sức lạnh lùng của một người con trai nói với một người con gái. – Lý do ! – Tôi hết yêu em từ lâu rồi. Mà nói vậy cũng không đúng, chính xác hơn là tôi chưa từng yêu em. Đối với tôi em là một món đồ chơi đã hết hạn nên phải vứt đi thôi. Tạm biết nhé ! Bye cưng ! Cô gái dường như không muốn tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Cô đau lòng và đôi chân như muốn ngã khuỵ xuống. Cô nhìn thằng vào mắt anh và hét lên – Anh tồi tệ đến vậy sao?? Coi tình cảm của tôi như một món đồ chơi như vậy hả. Chết tiệt. Dứt câu cô chạy vụt mất. Nước mắt lăn dài. Người con trai đứng cười nhếch mép. Làm sao đây khi cô quá yêu anh.. Những ngày dài cô không ngừng gào thét tên anh trong giấc mơ. Ngày ngày giam mình trong căn phòng lạnh lẽo mặc anh trai khuyên bảo hết lời. Cô cứ như người điên suốt gần một năm…. cho đến bây giờ… cô hoàn toàn giữ được bĩnh tĩnh, gạt bỏ nỗi đau và sống bình thường. Cô luôn cười và thân thiết với mọi người. Không phải vì cô giả tạo để quên nỗi đau mà người con trai ấy ban cho mà vì ngày xưa… lúc mới trào đời và đến khi mẹ cô mất. Cô luôn tự khuyên mình phải luôn luôn cười tươi và sống tốt Cô sống bình thường trở lại thì anh trai cô mới yên tâm ra sống riêng. Cha cô sống và làm việc bên Mĩ có khi 5 năm mới trở về thăm cô một lần. Người con trai duy nhất mà cô từng yêu giờ đã nói ra những lời cay đắng đó. Thật sự cô rất sock Đó là một kí ức tồi tệ nhất. Đến giờ đã hơn 2 năm rồi cô thật sự vẫn rất hận anh. Mặc dù tình cảm dành cho anh đã vơi dần nhưng cô vẫn chưa hết yêu anh, vẫn chưa quên được anh. Từ đó, cô rất nhạy cảm với thứ gọi là tình yêu và rất sợ nó. Sợ nó vụt mất một lần nữa …….. – Thiên Anh, làm gì mà khóc kia?? Tiếng cô bạn thân vang lên lôi Thiên Anh ra khỏi kí ức. Thiên Anh giật mình và cười trừ – Tao đâu có khóc. Bụi bay vào mắt đó thôi. Giờ tao về trước tại tao có việc ! – Thiên Anh chối rồi chuyển chủ đề – Mày đánh trống lảng ghê nhỉ? Giờ mày bận cái gì nào? Bạn bè không chia sẻ nhau được sao? Tao biết mày đang khóc đó ! – Đường Vy nói với giọng bực – Tao… – Nếu mày còn nghĩ đến anh ta thì tao chịu mày. Hãy quên nhanh đi đừng để đau khổ dài dài. Giờ mày muốn về thì về đi ! Tao cũng có việc bận phải đi. Nói xong Đường Vy đi luôn để lại Thiên Anh đằng sau với giọt nước mắt rơi nhẹ rồi cô lại cười vì có lẽ Đường Vy nói đúng. Phải quên nhanh mời không đau khổ dài dài. Thiên Anh à, tao xin lỗi đã nói nặng lời với mày, mày là cô gái đáng yêu hay cười cơ mà… tại thằng cha đó mà mày cứ thỉnh thoảng khóc một mình… tao thật sự không chịu nổi.. cố lên bạn tôi ơi – Đường Vy lắc nhẹ đầu với dòng suy nghĩ - Cha...sao giờ anh Khánh Anh vẫn chưa đến. - Yun nhăn nhó nhìn cha của Khánh AnhHôm nay là ngày đính hôn của Khánh Anh và Yun. Nhưng Khánh Anh nào đồng ý đâu mà đến chứ. Haizz- Chắc phải hoãn lại thôi cháu yêu. Thằng Khánh Anh nó ngang ngược lắm. Bác nghĩ để nó tự quyết định chuyện này, cháu cố chờ đi - Khánh Đường - cha Khánh Anh lên tiếng- Nhưng....- Yun định nói j đó nhưng thôi đành im lặngGiờ cô mới thấy hối hận vì năm xưa đã bỏ Khánh Anh mà điCứ tưởng anh sẽ suốt đời yêu và nhớ về mình nhưng hoá ra chỉ là ảo đời mà Hạnh phúc ngọt ngào được trả giá bằng nước mắt đắng cay ! Và chỉ khi hạnh phúc vụt bay, người ta mới cảm thấy chia tay là hối tiếc ! Khánh Anh đang ở bar. Hôm nay anh cúp họcKo thấy Nhất Nam đi học. Cũng chẳng thấy Tử Tuyết đâu. Cuốc sống thường ngày như bị đảo lộn. Ngày hôm qua. Hạnh phúc như thế. Ngày hôm nay. Đau buồn hơn thếNhất Nam ở trong 1 bar khác bar mà Khánh Anh đang ở đóLần đầu tiên. Nhất Nam tìm đến thuốc lá. Một thứ mà anh ghét...rất ghét...Thế nhưng....Nhất Nam mệt mỏi bên làn khói trắngQuán bar này nhạc nhẹ lắm,.khác hẳn hoàn toàn với những quán bar thường ngày anh vào cũng 2 người kia- Này hotboy, sao anh buồn quá vậy? Em ngồi cùng được chứ? - Một người con gái lên tiếng, 1 giọng nói yểu điệu phát óiNhất Nam ko nói j thay cho lời đồng ý, anh gạt tàn thuốc đi và vứt nó rơi tự do trong ko trung. Khói trắng vẫn bay...cay đắng vẫn bao vây nơi anhTử Tuyết đau lòng khi thấy Nhất Nam như vậy. Cô ko ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, cô ko ngờ là Nhất Nam lại cư xử như vậyNhưng kìa...Tử Tuyết thấy anh đang cười. Cười rất tươi và ngọt ngào với người con gái trước mặt. Đây là điều cô muốn, cô muốn anh mãi cười như vậy, cô muốn người con gái nào đó...có thể là người con gái kia sẽ cướp lại trái tim anh từ cô nhưng sao....lại đau thế nàyKhác người ko khí ở bar và tâm trạng của Nhất Nam Khánh Anh đang dùng bạo lực để giải quyết 1 số công việc liên quan đến tổ chức Hắc công đi kiếm bấy lâu nay...từ khi chiếc vòng hình bọ cạp biến mất. Khánh Anh ko ngừng cho người tìm kiếm nhưng mà vẫn chưa có tin tức j. Và hôm nay.. điều làm anh tức giận là có kẻ làm giả chiếc vòng đó và đưa cho anh. Cũng may là anh nhận ra điều khác biệt giữa hai chiếc vòngCái thật là có khắc tên thật của anh và cái giả là ko có. Đây là sự sơ ý nhưng cũng là cái kết thúc của người sơ ý đó- Em xin lỗi anh. Chỉ vì anh cất công kiếm bao lâu nay mà ko thấy nên em mới cho người làm 1 chiếc như vậy để anh vui thôi...- Tên bị ăn đánh năn nỉ đến khócMấy tên cùng đồng phạm cũng van nài tha thiếtVới Khánh Anh...thà mất đi còn hơn là có thứ giả mạo thay thếKhánh Anh đánh người của mình ngay tại bar khiến những người xung quanh ko khỏi rùng mình e sợCùng lúc đó, Thiên Kỳ và Vương Khang bước đến- Kevin...có quá đáng vậy ko?, ám sát người ko cẩn thận làm mất chiếc vòng đó nên giờ mới ra thế này đây - Thiên Kỳ nói đểuKhánh Anh ko nhẫn nhịn. Anh ngừng đánh bọn kia và đối tượng của anh bây giờ là Thiên Kỳ* Bụp*Cú đấm trời giáng làm Thiên Kỳ lùi về sau vài bước. Vương Khang nhân cơ hội đó cố tính toán để lấy được chiếc nhẫn bọ cạp ở ngón tay của Khánh Anh. Khánh Anh đã làm mất chiếc vòng cổ bọ cạp rồi nếu Khánh Anh mất nốt chiếc nhẫn đó là anh sẽ mất đi ghế ngồi hiện giờ trong thế giới ngầm của anhNhận ra ý đồ của Vương Khag chỉ trong giây lát. Khánh Anh hất hằm nguời của mình xông vào giải quyết Vương Khang hộLũ đàn em như bị thôi miên bởi cái hất hằm đó và lũ lượt xông vào .....- Anh hai...anh đánh nhau hả...??? Anh đánh nhau với ai vậy, sao lại bị thương nhiều thế này - Thiên Anh vừa băng bó vừa quát anh mình, cô quát 1 cách lo lắng- Anh ngã xe thôi - Ngã xe mà bị thương như này sao? Anh...anh nói em biết đi...sao dạo này anh hay bị thương thế?- Anh ko sao? Chiều em rảnh ko? Đi ăn cùng anh- Vâng...Thiên Anh lặng lẽ bôi thuốc và băng vết thương lại cho Thiên Kỳ- Em và tên Vương Khang đó quay lại rồi sao?Bỗng nhiên Thiên Kỳ nhắc đến cái tên này khiến Thiên Anh giật mình- Sao cơ ạ...ai bảo anh thế?Thiên Anh hơi nhíu mày vì câu hỏi của anh Kỳ- Hắn !- Em chưa có đồng ý. Em...em quên anh ta từ lâu rồi làm j có chuyện quay lại chứ. tình yêu chỉ đến 1 lần thôi mà anh- Hẳn vậy chứ ! - Vâng...Nhắc đến Vương Khang mới nhớ. Từ hôm đó đến giờ Thiên Anh chưa hề gặp lại Vương Khang. Vương Khang nói cho Thiên Anh thời gian trả lời câu hỏi đó và đến giờ Thiên Anh cũng có câu trả lời cho chính mình và cho Vương Khang cô sẽ ko quay lại...vì...trái tim cô đang hướng về 1 người khác....1 người mà cô nghĩ là vô tâm..lạnh lùng...buông thả...bất cần....Chiều...Thiên Anh đi ăn cùng Thiên Kỳ...- Em ở đây đợi anh, giữ hộ anh...anh quên ko để nó ở nhà - Thiên Kỳ lên tiếng và đưa cho Thiên Anh chiếc vòng bọ cạp rồi phóng ô tô điThiên Anh gật đầu rồi đi lên vỉa hè chờ anhSao lại xuất hiện ngay lúc này chứ???? Thiên Anh vừa nghĩ xong thì tiếng con gái phát ra- Chị dâu tương lai đấy à? Chị làm j ở đây vậy? - Đó là giọng Hữu Tuệ, giọng nói khinh khỉnh, chắc Hữu Tuệ đã biết Vương Khag đang có ý định quay lại giả với Thiên Anh nên nhỏ nói đểu như vậy- Ăn nói cho hẳn hoi đi - Thiên Anh định đi ra chỗ khác thì Hữu Tuệ giựt tay Thiên Anh lại và lấy được cái vòng bọ cạp mà Thiên Anh đang giữ- Cái vòng này đẹp thật, mượn chơi lúc nhé !- Trả đây - Thiên Anh đưa tay cướp lại nhưng ko đượcHữu Tuệ chả hứng thú j với loại vòng to hổ páo thế này, nhỏ chỉ hứng thú với kiểu vòng nhỏ dành cho con gái thôi nên nhỏ muốn ghi điểm nữa trong mắt Thiên Anh bằng cách ném chiếc vòng đó xuống đất rồi ẻo lả bước điThiên Anh vội nhặt lấy chiếc vòng nhưng đã có bàn tay khác nhanh hơn côNgẩng mặt lên thì Thiên Anh giật mình vì gương mặt lạnh lùng của Khánh Anh đang gần sát mặt côKhánh Anh cầm lấy chiếc vòng và đứng lên.... - H…O…À…N…G – Tất cả đồng thanh, niềm sung sướng vô bờ bến ập đến khiến không ai là không nở nụ cười. Thì ra…Hoàng ra đi mãi mãi chỉ là trong suy nghĩ của mọi người, chứ sự thật là Hoàng vẫn sòn tồn tại, anh vẫn còn sống, nụ cười anh vẫn tỏa Anh bật khóc trong niềm hạnh phúc. Hôm nay là ngày cưới của cô, cô cảm thấy may mắn biết nhường nào khi Hoàng trở lại. Anh vẫn thế…nụ cười anh vẫn đẹp như năm cười tinh nghịch, vừa đi vào trong vừa đưa hoa lên mũi ngửi. Mùi hoa thơm dịu nhẹ phảng phất khiến anh khó kìm lòng mà thốt lên- Thơm quá! Tôi sắp có tin vui rồi- Anh Hoàng – Thiên Anh không kìm được nước mắt, chạy đến ôm chầm lấy anh. Cô đã chấp nhận việc anh ra đi ba năm trước là sự thật, nhưng suy nghĩ của cô chưa bao giờ là sai…anh vẫn còn sống. Anh đã trở Thiên Anh , anh xin lỗi đến muộn rồi. Anh chúc em hạnh phúc – Hoàng khẽ nói, Tay đưa lên vuốt nhẹ tóc cô kiểu ân cần. Cô bật cười- Hôm nay là ngày vui của mình, em đừng khóc như vậy nữa. – Tuyết lên tiếng, lau nhẹ nước mắt cho Thiên Anh- Xấu lắm kìa – Minh cười. Nghe vậy ai nấy cũng cười- Hôm nay có thằng to gan dám làm vợ tao khóc – Khánh Anh tiến đến gần Thiên Anh và Hoàng hơn, lên giọng- Thì sao nào? – Hoàng vênh mặt lên thách Tao tưởng mày đi rồi – Nam chen vào, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Đi đâu? – Hoàng biết nhưng cố tình chêu Nam- Đi chết – Nam lườm Hoàng- Mọi người biết vì sao tôi không chết không? – Hoàng cười đầy ẩn ý- Không – cà lũ đồng thanh, mặt ai cũng tỏ vẻ tò mò, muốn biết câu trả lời ngay lập tức- Vì tao quá đẹp trai đó! – Hoàng phán một câu làm cả lũ chả hiểu gì. Trong đầu đứa nào cũng nghĩ đẹp trai có liên quan gì đến sống chết Liên quan lắm à? – Minh và Nam đồng thanh- Liên quan chứ? Vì tao đẹp trai nên Diêm Vương phải đuổi tao lên đây không thì sợ vợ ổng mê tao thì chết – Hoàng cười Mày chết đi…- Cả lũ cười sằng sặc lao vào đánh Hoàng. Hoàng vừa che người vừa kêu lên đầy thảm thiết. Tất cả mải nói chuyện mà quên rằng tất cả khách khứa trong lễ đường đang mở căng tròn mắt ra nhìn họ. Nhưng ai nấy cũng đều cười hạnh phúc theo những con người hồn nhiên và vô tư Nào các con. Chúng ta đến khách sạn thôi, khách đang chờ kìa.? – Ông Đường đứng dậy nói cắt đứt cuộc vui đùa của bọn Chuẩn bị được ăn rồi. Yeeee – Nam hét lên đầy phấn Anh nhìn nhau nở nụ cười hạnh phúc. Hai chiếc nhẫn ở ngón áp út cứ thế lung linh trong ánh đèn lấp lánh. Tình yêu của họ là đẹp nhất…là bất diệt Từ bây giờ….em là của anh…mãi mãi – Khánh Anh cúi nhẹ xuống , nói thầm vào tai Thiên Anh , tiếng nói ấm áp truyền đến tai cô- Anh cũng thê! Anh là của em. Mãi mãi – Cô đáp lại, giọng nói ấm áp không kém. Cả hai nở nụ cười bước về phía xe lăn bánh. Một bầu trời đầy hoa rực rỡ được ném xuống, những bông hoa li ti bay như những hạt mưa phùn. Con đường dài tràn ngập hoa, tràn đầy tiếng cười. Bây giờ, trên đoạn đường dài của cuộc đời. Thiên Anh cũng như Khánh Anh …hai người sẽ không phải cô đơn bước một mình nữa mà đã có đối phương bước người…một con đường. Hai người…một lối thờ đã vắng hẳn, một người con gái đứng phía sau hàng cây xanh rì rào, ánh mắt buồn vô tận, ngậm ngùi nói- Thiên Anh, tôi thua cô, thua hoàn toàn rồi…Sau khi tiệc tùng ở khách sạn xong. Khách cũng đã vơi đi vì trời đã quá ngày hôm nay đôi chân song Anh đã đi lại không ngừng nghỉ để tiếp khách cũng như chụp hình kỉ niệm với nhóm Tuyết. Trong người ai cũng có cảm giác mệt mỏi như kiệt sức nhưng ngược lại chẳng ai than trách mà còn thấy rất Anh từ trong phòng tắm bước ra. Bộ váy cô dâu đã siết chặt lấy cô cả ngày hôm nay làm cô khó khăn trong việc đi lại và nằm. Bây giờ được thay ra cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cô bận lên mình chiếc váy ngủ dài qua đầu gối, màu trắng tinh khiết, mái tóc dài buông thả. Đôi chân trần tiến về phía giường và nhảy phóc lên giường như một đứa trẻ, Khánh Anh ngồi dựa lưng vào thành giường lướt web, thấy Thiên Anh bước ra anh đã ngưng hẳn việc lướt web lại. Nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn không quen ngủ chung với ai, bây giờ cô phải ngủ chung với Khánh Anh là điều mà cô chưa muốn nghĩ đến một chút nào, cô vùi mình vào chăn vì quá mệt mỏi và buồn ngủ, cô không nói gì với anh, mặc kệ anh làm gì thì làm, việc của cô bây giờ là ngủ…Cô quên mất. Đêm nay là đêm động phòng của hai Này…- Anh khều chăn ra, lay lay tay Anh bảo gì? – Cô chui từ trong chăn ra, ngước mắt lên nhìn ánh, nói bằng giọng ngái Ngủ luôn à? – Anh nheo mắt nhìn cô. Muốn thức lắm nhưng đôi mắt cô từ nhắm lại không chịu Muộn rồi. Ngủ đi – Cô nhíu mày, kéo chăn lại, chui vào trong chăn rồi ngủ Ai cho phép em ngủ? – Anh lại lôi cô ra khỏi chăn. Từ trong chăn, có một ánh mắt đang khó chịu nhìn phải hôm nào anh cũng sẽ “bị” như này không? Ôi, cô chết mất, buồn ngủ level max rồi mà anh không cho ngủ? Cô nghĩ có sai đâu…cưới chồng khổ lắm Nhưng em buồn ngủ - Cô ngẩng mặt lên nói, giọng nói đầy bực bội khiến anh cười thích thú. Anh xoa đầu cô làm tóc cô rối tung lên, đôi môi hếch lên vẽ thành nụ cười. Trong màu đen của màn đêm, ánh đèn ngủ chế độ mờ nhất đang chiếu sáng vào gương mặt anh trên giường. Đến ánh đèn cũng cảm nhận được rõ ràng từng nét tuyệt đẹp trên gương mặt anh. Bị anh làm phiền, cô bực mình ngồi dậy, mùi hương là lạ phảng phất từ người anh bay đến cánh mũi của cô, mùi hương không quá hắc cũng không quá dịu, cô như bị thôi miên ởi mùi hương ấy, nhưng cô đang buồn ngủ nên mùi hương quyến rũ đến mê mệt ấy cũng chẳng có tác dụng gì đối với cô. Dựa lưng vào giường, cô hít thật sâu để tỉnh táo hơn nhưng vẫn chưa tỉnh táo thêm một phần. Một lúc lâu nhìn vào đôi môi ấy, đôi môi anh đào đầy quyến rũ làm tim anh như muốn nhảy văng ra bàn tay khẽ vén tóc cô lên, luồn qua từng lọn tóc dài, anh quàng tay qua cổ cô, đẩy môi cô gần lại môi anh hơn, trong tích tắc, ánh đèn mở ảo đã giúp anh tìm được làn môi ấy, khoảng cách giữa cô với anh giờ thật gần, anh hôn nhẹ lên đó rồi dần dần càng mãnh liệt hơn. Cô giật mình mở to mắt ra nhìn anh hôn bất ngờ. Cơn buồn ngủ dịu hẳn, hình như cô tỉnh luôn rồi thì phải. Đôi mắt nhanh chóng cụp xuống, bất giác nhắm lại để cảm nhận. Ban đầu cô còn chưa định hình được nên còn rất bối rối, sau 5s cô mới đáp trả nụ hôn ấy, thật ngọt một vòng kim giây đồng hồ quay, môi anh từ từ rời khỏi môi cô. Vị ngọt đầu lưỡi vẫn còn vương vấn lại trên môi cả Hấp dẫn quá! – Cô cười chêu anh. Đúng là rất hấp dẫn, cô như không muốn rời khỏi làn môi ấy một chút nào. Lời cô nói ra khiến con tim anh đập loạn xa, cô chỉ có ý định chêu anh rồi bắt anh đi ngủ nhưng cô không hề hay biết người anh đang nóng bừng, câu nói của cô đã tác động trực tiếp đến cái gọi là “dục vọng” của một thằng đàn ông,. Anh đã nghĩ cô mệt mỏi rất nhiều trong ngày hôm nay và thật sự cô còn đang buồn ngủ nên anh sẽ tha cho cô đêm nay, nhưng suy nghĩ ấy đã dập tắt bởi câu nói “chêu đùa” của cô. Anh không thể kiềm chế hơn, anh thật sự ham muốn chiếm đoạt người con gái này, anh muốn kiềm chế…nhưng không môi anh…một lần nữa lấn át đôi môi cô. Cô giật mình lần hai. Cô cũng vẫn đáp trả, anh đẩy cô nằm xuống. Người anh đè lên người cô, hai trái tim lúc này đã hòa thành một, cô vẫn đáp trả nụ hôn ấy một cách nồng nàn và khiến anh cảm thấy dễ chịu nhất. Cho đến khi, bàn tay “xấu xa” của anh không nghe theo anh mà di chuyển lung tung trên người cô, cô mới đấy anh ra, nhưng không thể vì anh quá mạnh, cô thì quá yếu. Dây váy bị anh kéo ra, để lộ đôi vai trắng ngọc ngà. Đôi môi quyến rũ đầy hấp dẫn của anh như mật ngọt khiến con tim cô chao đảo. Đôi môi ấy không chỉ tìm đến môi cô mà còn tìm đến vành tai cô. Anh hôn lên đó như đang thưởng thức một món ngon rồi dần dần anh hôn xuống cổ…Chiếc váy trắng tinh khiết trượt khỏi người cô, bị đôi tay bạo lực vứt vào một góc. Chiếc áo sơ mi phảng phất hương thơm của anh cũng bị vứt vào một góc. Và rồi…Màn đêm càng trở lên lung linh…Cuối cùng cô vẫn chịu theo anh đi đến đỉnh cao của hạnh phúc trong đêm tân hôn này.…..….…Sáng hôm Thiên Em…Thiên Em ơi!!!!!Tiếng Nam vang lên khủng bố cả căn nhà. Tiếng cười của hai đứa trẻ hai tuổi vang lên. Tuyết bế trên tay mình đứa con trai kháu khỉnh. Cậu bé không ngừng nhìn cô và cười khúc khích, trên tay Vy cũng là đứa bé gái hai tuổi. Nó cũng đang híp mắt đến phòng khách, Tuyết và Vy thả cho hai đứa ra chơi với nhau. Nhìn hai đứa bé quấn quýt lấy nhau, hai bên đều nghĩ chắc hai đứa này mai sau lấy nhau luôn một câu trả lời từ Thiên Anh vì cô vẫn còn đang ngủ. Hoàng từ trong phòng mình bước xuống. Thấy hai đứa trẻ con đang vui đùa cạnh nhau, anh nhảy bổ vào trò chuyện mà “bơ” luôn cha mẹ của Ôi, hai con dễ thương quá. Con tên gì? – Hoàng hỏi đứa con trai của Tuyết- Con tên Gia Bảo – đứa bé cười nói, giọng không được rõ lắm nhưng vẫn nghe ra, giọng nói vương mùi sữa rất dễ Còn con? – Hoàng nhìn con của Vy- Con tên Nhi – Đứa bé cười xoa đầu cả hai Này, ai cho mày xoa đầu bảo bối của tao? – Nam và Minh đồng thanh hếch mặt lên nói- Tưởng chúng mày có con là oai xong trở mặt với tao à? – Hoàng lườm từ trên xuống dưới hai người kia- Tất nhiên rồi, bọn tao có con rồi bọn tao hơn mày một bậc. – Minh phấn khởi Mày tưởng tao không có chắc? – Hoàng chu mỏ lên Cái gì? Mày điêu, mày đã làm gì có? Á…mày ăn kem trước cổng à? Em nào…khai mau – Nam nói liến Ý tao nói…tương lai tao sẽ có – Hoàng cười Thôi nào, mục đích đến đây của mấy người là gì? – Tuyết cất giọng bá đạo nhìn Nam và Minh khiến hai người lạnh toát cả Biết rồi – Cả hai đồng thanh, gương mặt ỉu xìu đi về chỗ qua tan tiệc muộn, tất cả đều mỏi rồi nên mọi người chưa hỏi về vụ của Hoàng ba năm trước, ai nấy cũng đều thắc mắc đến không ngủ được. Vậy nên mục đích họ đến đây hôm nay là chuyện Hoàng? Ba năm trước. Chuyện thế nào? Kể đi – Tuyết hỏi- Chuyện gì? – Anh trả lời tỉnh Mày thoát khỏi căn nhà đó kiểu gì? Sao mày còn sống được? Ngôi nhà đó đã bị thiêu rụi hoàn toàn rồi mà.? – Tuyết hắng giọng hỏi. Cả lũ im lặng không nói gì chờ câu trả lời của Hoàng- Tao thoát bằng lối sau của nhà đó. Lúc đó tao hoa mắt ngã xuống song cạnh đó, may có thuyền đi qua cứu, nhỏ em tao cũng lên thuyền cùng tao, nó bị bỏng nặng, tao với nó được đưa đến viện, lúc đó tao hôn mê không biết gì, tỉnh dậy thì tao đang ở bên Mĩ chưa trị cùng nó rồi. – Hoàng kể, anh thở dài não Mày biết ai đưa mày đến Mĩ không? – Nam hỏi- Cha tao? Bệnh viện liên lạc được với ông ấy. Lúc tao tỉnh dậy ông ấy nói cho tao Mày không bị bỏng hay sao đúng không? Chỉ đơn giản là ngất? – Minh chen vào- Đúng vậy. Tao ngất hơn một ngày trời, yếu thế không biết – Hoàng bật cười- Thế tại sao ba năm mày mới trở lại đây? – Cả bọn đồng thanh. Hai đứa con của Vy và Tuyết giật mình ngơ ngác nhìn cha Khó nói lắm. Tao không muốn Vậy không nói thì thôi. Mày vẫn sống là tốt rồi. Tối nay định đi đánh chén một bữa chào mừng mày trở lại đây – Nam hí hửng- Thôi tôi chịu. Hôm qua say lắm rồi. – Hoàng cười- Hôm qua là đám cưới song Anh, còn hôm nay khác chứ? Mình đang tuổi ăn chơi mà? – Nam- Làm bố rồi còn bày đặt tuổi ăn chơi – Hoàng bĩu môi – Chỉ còn tao mới đang ở tuổi ăn chơi này, chúng mày cưới hết rồi không tính – hoàng bật cười khanh khách. Anh nói đúng sự thật mà, có nhất thiết cả bọn phải nhìn anh bằng ánh mắt long lanh hình viên đạn không?- À anh Hoàng, anh với Châu San thế nào rồi? Hai người còn liên lạc với nhau không? – Vy chuyển chủ đề. Câu hỏi này ai cũng muốn hỏi Ba năm qua. Anh chưa liên lạc với cô ấy – Nhắc đến tên Châu San , Hoàng dịu mắt xuống, ánh mắt nhớ nhung đượm Ba năm qua mày còn không liên lạc với bọn tao nữa, mày mà liên lạc với Châu San khác gì trọng sắc khinh bạn…ha ha – Minh nói đùa để không khí trở nên vui vẻ hơn- Tao đâu như mi. – Hoàng liếc Minh - Mọi người còn liên lạc với Châu San không? – Hoàng hỏi- Còn chứ? – Đồng thanh toàn tập- Thế hả? Cô ấy sao rồi – Hoàng nhảy cẫng lên, ngồi sổm lên ghế, anh đang rỏng tai muốn nghe chuyện về người con gái ấy. Người con gái mà ba năm qua anh đã nhớ rất nhớ. Yêu rất Châu San du học xong rồi. Giờ nó về nước rồi – Vy nói- Về nước? Trời ơi! Thế này anh tìm bằng cách nào? – Hoàng hét toáng Có địa chỉ nhà mà – Vy nói- À ừ nhỉ? Anh quên mất – Hoàng cười trừ- Ba năm qua…Châu San vẫn chưa yêu một người khác. Cô bé vẫn tin mày còn sống - Tuyết nở nụ cười buồn- Vậy bây giờ nhóc ấy biết tao còn sống chưa? – Hoàng thắc mắc- Chưa? Chưa ai báo tin! Hôm qua bận quá không có thời gian – Tuyết- Vậy đừng báo. - Hoàng hếch mắt lên cười. Đôi môi cong một nụ cười đầy ấn ý- Why?- Cuối tuần này tao sẽ đi tìm Châu San- Trung Quốc? – Cả lũ đồng thanh. Ý là “Tìm tận ở Trung Quốc á?”- Tất nhiên. Chúng mày cũng nên đi, ha ha, coi như chúng mày hưởng tuần trăng mật luôn. Gọi cả Song Anh nữa – Hoàng ra ý kiến- Bọn tao hưởng mòn mắt rồi. Còn Song Anh chưa hưởng thôi haha – Minh- Vậy hưởng tiếp. Đời còn dài mà…- Mà hai người kia đâu nhỉ? Lẽ nào tân hôn mệt quá ngủ đến giờ chưa dậy – Nam cười gian tà- Có lên rình không? – Minh và Nam cùng ra ý kiến, cười như Rình cái này…này – Vy cầm nguyên cái gối trên ghế phang vào đầu Minh- Mày không nhớ lần trước rình bị nó cho chạy mấy trăm vòng quanh biệt thự rồi không? Mày muốn chết thì lên rình đi – Tuyết nói như hét vào tai Nam- Này…tao là chồng mày đấy! – Nam xoa xoa tai nói- Mày chưa từng nghe câu “vợ là nhất” à? – Tuyết chuẩn bị dở giọng hăm he- Nghe rồi – Nam bĩu môi, đành chịu trận.….Đôi tay khẽ đưa lên dụi dụi mắt. Ánh sáng đã tràn ngập căn phòng. Thiên Anh tỉnh dậy, toàn thân ê ẩm. Cô nhìn xung quanh…cô đang muốn đập đầu vào tường đây. Ôi mỗi bãi chiến trường toàn quần áo. Trong một tích tắc, cô xấu hổ nhìn mình rồi nhớ đến chuyện đêm qua, mặt cô nóng ran, đỏ bừng đầy xấu hổ. Cô kéo chăn đi lấy quần áo mặc vào. Rồi khẽ đưa mắt nhìn người con trai bên cạnh mình, anh vẫn ngủ ngon nhận được ánh mắt nào đó đang nhìn mình, anh từ từ mở mắt- Này…- Anh lên tiếng, cô giật mình như một đứa trẻ bị bắt quả chưa kịp nói gì thì anh đã tranh lời – Lần đầu hả? – Anh nhìn cô đầy gian tà. Mặt mũi cô cứ thể mà nóng bừng vì cô hiểu rõ câu hỏi ngắn cụt lủn mà đầy hàm xúc của anh. Cô đang rất xấu hổ. Cô muốn tìm một cái lỗ chui biết cô đang ngượng nhưng vẫn tiếp tục nói- Xấu hổ à? Mình là gì rồi nào? – Anh ngồi dậy, vươn tay ôm trọn cô từ phía sau Vợ-chồng – Cô nói- Thế thì xấu hổ gì nữa. Vợ chồng nên còn tiếp diễn dài dài đấy. – Anh cười lớn. Cô chui tọt vào phòng vệ sinh, rửa mặt lấy tinh thần. Anh cười nhìn theo cô, đến khi cô khuất mới dậy thay quần cười anh…từ bao giờ đã trở nên nhiều như vậy? Câu trả lời làTừ khi cô bước vào cuộc đời anh, làm cuộc đời anh xáo trộn, làm lý trí anh thua con tim, làm anh từ một con người lạnh lùng mà trở thành một con sói háo sắc nhưng nói trước anh chỉ háo sắc với một mình cô thấy cô còn trẻ con lắm. anh nên uốn nắn cô dần dần mới được.…- Hey, mọi người sao ngồi đây đông đủ vậy? – Thiên Anh bước xuống với trang phục giản dị ở nhà. Đó là áo phông và quần jean lửng- Chờ em đấy – Hoàng quay đầu lại đằng sau, nơi phát ra tiếng nói ấy và cười- Sao lại chờ em? – Cô cũng cười- Tao ngửi có mùi gian gian ở đâu đây – Khánh Anh bước theo sau Thiên Anh, giọng nói cảnh giác vang lên- Gian nào? – Minh- Vừa nãy nói xấu gì tao đúng không? – Khánh Anh nghi hoặc- Đâu có. Ô – Cả bọn đồng thanh. Nghĩ Khánh Anh là thánh…- A đây rồi – Khánh Anh hô lên khi thấy bé Bảo và bé Nhi – Hai con có thấy ai nói gì về ta không nào? – Khánh Anh cười đùa, hỏi- Dạ. Ba Nam ba nói lên rình chú với cô Thiên Anh - Nhi xung phong nói trước. Nam vội chạy thật nhanh đến “bịt miệng” Nhi lại và kéo con ra chỗ khác- Nhi con…ba nói gì đâu nào? Hic hic – Nam nói với Nhi rồi nhìn Khánh Anh cười trừ- Ba có nói mà. – Nhi vẫn ngây thơ Lời của trẻ con luôn đúng sự thật. – Khánh Anh cất giọng bá đạo làm Nam đổ mồ hôi trong lòng- Cả ba Minh cũng nói nữa – Bảo chạy đến cười cười híp mắt- Đồ-phản-bội – Minh chạy đến kéo Bảo lại phía mình, mục đích để nhóc con không nói nữa. Không thì chết cả lũ chứ chẳng chơi- Ê. Tuyết với Vy cho hai nhóc ăn gì mà tiếp thu nhanh thế? Mới hai tuổi ranh thôi mà – Hoàng tò mò nhìn Tuyết và Vy- Vi mẹ của chúng đều thông minh mà – Tuyết tự sướng…Đâu đó phát ra tiếng vỗ tay. Là Khánh Anh. Anh đang vỗ tay, miệng không ngừng giật giật một nụ cười…- Hai con có muốn xem xiếc không? – Khánh Anh vui vẻ nhìn Nhi và Bảo- Con có – Hai nhóc đồng thanh- Nam này…bể phốt…- Khánh Anh chưa kịp nói xong câu thì Nam nhảy bổ vào- Ôi đừng, đừng nhắc đến cái thứ đó. Xin mày đừng….oaoa – Nam làm bộ khóc như trẻ con. Nhớ lại hình phạt năm xưa, Nam dị ứng với nó lắm rồi. Đừng bảo anh sẽ bắt Nam đi “làm” nó một lần nữa nhé...Nam đi chết đấy! Hic hic- Thôi tao chả làm gì chúng mày đâu. Hôm nay tâm trạng tao đang vui, tao tha đấy – Khánh Anh nói xong, Minh và Nam thở phào nhẹ nhõm, lâu lắm rồi hai người mới cảm thấy “yêu” Khánh Anh như hôm nay ….…….Gió biển lạnh lẽo. Một chàng trai đứng đó, khẽ khép hờ đôi mắt đầy mệt mỏi, biển lúc nào cũng đẹp, hoàng hôn xuống lại càng đẹp hơn, chàng trai đang buồn nhất trong tất cả thứ buồn phiền trên trái đất này. Anh mong…kiếp sau tái sinh, anh sẽ là một người khác, với một tính cách không còn gì ngoài bàn tay trắng. Sau bao năm gây dựng vẫn trở lại với bàn tay trắng đầy gian nan. Cuộc đời mất hoàn toàn ý nghĩa. Không thể tìm đâu một lý do để cho anh vọng…tất cả chỉ là vô vọng. Nước biển mênh mông gợn từng con sóng vỗ vào bờ. Đôi mắt mở to nhìn lên trời. Nơi có chúa…có người thân của chân cứ bước mà không biết mình sẽ ra đi mãi mãi. Cứ thế bước thôi. Nước ngập quá đầu gối, sâu hơn nữa…gặp đến cổ…sâu hơn nữa….hình bóng thanh niên cao lớn đã không thấy đâu…thay vào đó là sự tĩnh lặng đến kinh ngạc của nước biển bao la nuốt trọn cả con người chàng trai. Tất cả hãy mang anh đi thật xa….!Phía sau…một cô gái đứng thở dài, đôi chân trần lướt nhẹ qua làn nước mát và hét to- Ông trời ơi…con hoàn toàn không xứng đáng sao?….con hoàn toàn thua rồi. Con phải làm sao đây? Con phải sống sao những ngày tháng còn lại đây?? Con không còn mặt mũi đối mặt với ai hết? Con nên….chết…phải không?

cu lanh lung di roi anh se mat em